Đã 3 năm trôi qua, nó đã kết thúc đời sv. 3 năm, quãng thời gian ko hề ngắn chút nào, nó đã trải qua ko biết bao nhiêu chuyện: vui, buồn, đau,…và rồi sau mỗi lần như thế nó lại lớn hơn, dày dạn hơn trước.
Nhưng rồi…đôi khi suy nghĩ, nó ko nhận ra bản thân mình nữa, thay đổi quá nhiều. Đôi khi 1 lần vấp ngã, 1 sự quan tâm, 1 cái gì đó giống như yêu thương nhẹ lướt qua cũng đủ để nó suy nghĩ khác và thay đổi theo.
3 năm trước, khi mới lên HN, chả biết gì, ngây ngô đúng nghĩa, nhút nhát, có gì đó hơi trẻ trâu, bộc trực, chỉ biết né tránh mọi điều ko hay, chỉ biết thui thủi với những lần hẫng hụt, và cười tươi, ầm ĩ lên với những chuyện vui. Nhưng giờ thì ko, chả còn được hồn nhiên như thế, cái thời học sinh qua, thời tân sv qua, giờ thì đã là một người trưởng thành.
Nhớ cái ngày đó, cái ngày mà mình bắt đầu 1 sự khởi đầu mới và cũng là ngã rẽ lớn của cuộc đời mình, ngu, dại, cả tin,…rồi thì phải tự gánh lấy, rồi để lại 1 cái vết đen chả bao giờ mình quên được. Sau ngày đó thì thay đổi thực sự, đề phòng nhiều hơn, cáo hơn, hiểu xung quanh nhiều hơn,…nhưng vẫn dại.
Biết là thế đấy, tự nhủ là vậy đấy, nhưng mà có tránh được đâu, có tự chủ được đâu, lắm lúc trượt dài trong cái suy nghĩ đơn giản, trong cái khoảnh khắc chán chường. Tự nhiên thấy con đường mình chọn nó cứ trải ra đó, lặp đi lặp lại 1 cách tẻ nhạt và đau. Đi được 1 đoạn, dừng chân, vui vẻ, tận hưởng mọi cảm giác mà ko phải ai cũng có, rồi lại đi, rồi lại dừng,…cứ thế.2 năm đầu, mọi thứ cứ thế mà trôi và mình thì cứ gồng lên mà chịu những cái hẫng…
Đến năm thứ 3, 1 năm trước, mọi thứ mình cảm thấy sao mà nhẹ thế, vui thế, hp thế, mình vẫn luôn tự hào, vẫn luôn cho rằng khó khăn đã hết,…nhưng lại dại, lại sai, lại 1 lần nữa hẫng và 1 lần nữa trượt dài. Trượt trong cái đau, trượt trong mù quáng, chả thèm để ý gì đến xung quanh. Gục ngã 1 thời gian dài, cứ thơ thẩn 1 mình, cứ hi vọng rồi lại thất vọng. Nhưng thời gian trôi qua đâu có nghĩa là hết, mỗi khi khoảnh khắc đó quay lại (1 năm, 2 năm,…) mọi thứ cũng theo đó mà ùa về. Nó cứ dồn dập, nó chỉ là cái ảo tưởng, những cái chỉ nhớ lại rồi nó gặm nhấm cảm giác.
Chả ai ngờ được gì đâu, chỉ là có đủ khả năng để né, để đỡ, để mà đừng gục ngã hay ko thôi. Lắm lúc tự hỏi, có lẽ nào quá khứ mình chọn sai, để rồi đến lúc đó mình phải chịu, chả nhẽ câu "đời ko cho ai ko cái gì" là đúng…
Mệt mỏi rồi, kệ thôi, ko xóa được, ko muốn xóa 1 chút nào, nhưng phải tập cách quên, mình còn cả 1 chặng đường dài phía trước, phải tự nhủ tất cả mới chỉ là bắt đầu…